Trong đoạn kết , vua ADV đã rút kiếm chém đầu chính con gái của mình. Nhưng theo tôi thì đó ko phải là 1 phút nóng giận bởi vì chính lúc đó ADV đã rất bình tĩnh và quang minh, và cũng đã nhận ra được nguyên nhân và hậu quả của toàn bộ sự việc mất nước. Khi đó ,Mị Châu chính là kẻ thù của đất nước, chỉ vì vô cùng ngây thơ nàg đã làm tan vỡ cơ nghiệp đât nước bao nhiêu năm dựng xây. Như vậy ADV đã làm tròn 1 trách nhiệm bắt buộc của 1 vị vua.vua1nước luôn đặt lợi ich của dân tộc lên hàng đầu và việc làm của ông thể hiện điều đó. Việc chém đầu con gái mình tuy tàn nhẫn nhưng ko còn cách nào khác . Nếu để Mị Châu tự tử thì sẽ giảm đi ý nghĩa câu chuyện nữa , đồng thời MC cũng chưa thể thực sự minh oan cho chính mình . (lưu ý rằng trước đó MC ko xin vua cha tha tội mà tự nguyện chết và xin đc hóa thân vào ngọc trai nếu tấm lòng nàng trong trắng). Cái chết của MC thể hiện đc ý thức của nhân dân bấy giờ với đất nước: bất kì kẻ nào bán nước hay cướp nước đều bị nghiêm khắc xử lí.
Đề : Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành , xuống thủy cung. Trọng Thủy đã tìm gặp lại Mị Châu. Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện đó. *****><**** Trong đoạn kết , vua ADV đã rút kiếm chém đầu chính con gái của mình. Nhưng theo tôi thì đó ko phải là 1 phút nóng giận bởi vì chính lúc đó ADV đã rất bình tĩnh và quang minh, và cũng đã nhận ra được nguyên nhân và hậu quả của toàn bộ sự việc mất nước. Khi đó ,Mị Châu chính là kẻ thù của đất nước, chỉ vì vô cùng ngây thơ nàg đã làm tan vỡ cơ nghiệp đât nước bao nhiêu năm dựng xây. Như vậy ADV đã làm tròn 1 trách nhiệm bắt buộc của 1 vị vua.vua1nước luôn đặt lợi ich của dân tộc lên hàng đầu và việc làm của ông thể hiện điều đó. Việc chém đầu con gái mình tuy tàn nhẫn nhưng ko còn cách nào khác . Nếu để Mị Châu tự tử thì sẽ giảm đi ý nghĩa câu chuyện nữa , đồng thời MC cũng chưa thể thực sự minh oan cho chính mình . (lưu ý rằng trước đó MC ko xin vua cha tha tội mà tự nguyện chết và xin đc hóa thân vào ngọc trai nếu tấm lòng nàng trong trắng). Cái chết của MC thể hiện đc ý thức của nhân dân bấy giờ với đất nước: bất kì kẻ nào bán nước hay cướp nước đều bị nghiêm khắc xử lí. Bổ sung: MC là một người vợ hiền , một cô gái ngây thơ trong trắng . Đó là một phẩm chất tốt đẹp của cô. Song con gái vua một nước chỉ có tình yêu nước thôi chưa đủ mà phải có ý thức giữu gìn bảo vệ bí mật quốc gia. cái chết của MC là bài học đắt giá về mối quan hệ giữa công dân và cá nhân.Tuy MC có vô tình gây tội lớn nhưng cũng ko thể gọi là vô tội. Lời kết tội của thần Rùa Vàng là tiếng nói sáng suốt của công lí , của nhân dân đối với nhân vật này. Mặc dù rất đau xót nhưng vua ADV vẫn phải chém chết con mình mà theo nhiều người đó là việc làm tàn nhẫn vì ADV đứng về phía công lí ,nhân dân để xử án kẻ có tội. Lúc này ADV là 1 ông vua của 1 nước sau khi bị mất nước chứ ko phải là 1 người cha. sau khi 2 vợ chồng Mc chết ,mỗi người hồn một nơi.MC xuống ở dưới long cung và đc long vương nhận làm con gái.Tt đi tìm vợ khắp nơi và cuối cùng cũng gặp dc mc.Nhưng chớ chêu thay mc lại kết duyên cùng tam thái tủe long cung.Sau khi gặp lại tt thì mc lại nhớ đến tình xưa và muốn quay lại với chàng nhưng lại bị tam thái tử ghen ghét nên tìm mọi cách hãm hại.2 người đã chạy chốn và tìm lên thiên cung để tìm ngọc hoàng cầu cứu.Tên tam thái tủ ko làm dc zì bèn quay về trong lòng ấm ức vô cùng.Nhưng trên thiên cung thì con trai của ngọc hoàng lại đem lòng yêu mc,hắn cũng tìm cách đuổi tt xuống trần,mc buồn khổ vô cùng khi mất chồng đã tự tử nhưng lại dc ngọc hoàng cứu giúp và kể đầu đuôi câu chuyện ngang trái.Ngọc hoàng cho 2 vợ chồng gặp lại nhau và xử tội con trai mình.Dưới trần gian 2 người đã làm ăn chăm chỉ và có đc 2 mụn con 1 trai 1gais kháu khỉnh và rất thông minh.Họ sống cuộc đời hạnh phúc với nhau . BAØI LAØM 2 Ngay sau khi Trọng Thuỷ tự tử ở giếng Loa Thành, vì yêu vợ da diết, xác của chàng rữa ra, ngấm qua mạch nước ngầm vào đất rồi mạch nước ngầm mang chang ra biển cả mênh mông. Về phần hồn chàng sau khi bay lên(như là một điều kì lạ) bị gió thổi bay đi ra biển rồi tạt xuống biển Đông. Cam thông cho tấm long yêu thương vợ của chàng, sự thuỷ chung, ngây thơ của Mị Châu, Rùa Thần đã hội tụ hồn và xác của Trọng Thuỷ, dung` nước tạo nên hình hài Mị Châu rồi nhập hồn nàng vào. Rùa Thần hẳn muốn hai người họ ở bên nhau nhưng sự thể ra sao thì tuỳ vào Mị Châu(hồi sau sẽ rõ). Trọng Thuỷ, sau khi được sông lại và được Rùa Thần báo mông rằng Mị Châu đang ở thuỷ cung, đã ngày đêm bơi lặn tìm nàng. Sau bao khó khăn gian khổ, chàng đã tìm được thuỷ cung. Đến cổng, chang bị hai ngưu thuỷ thần lại và hỏi: -Nhà nguoi là ai, xuống đây có việc gì! Đây là chốn thanh bình, không cho phép người trần mắt thịt với bản chất xấu xa xuông đây làm nhiễu loạn. -Thưa hai vị thuỷ thần -Trọng Thuỷ đáp- sau cái chết của vợ, con vô cùng đau khổ, nhớ nàng da diết, trong lúc tuyệt vọng lầm tưởng bong nàng ở dưới giến khơi, con đã nhảy xuống giếng đuổi theo nàng. Sau khi chết con được Rùa Thần cứu sống và báo mộng Mị Châu (vợ của con) đang ở chốn này, con khẩn thiết hai vị cho con được vào. Nghe những lời nói chân thành của Trọng Thuỷ và cũng được Rùa Thần dặn trước, hai vị thuỷ thần cảm động cho Trọng Thuỷ vào. Vào đến trong, chàng cảm thấy thật ngỡ ngàng, kinh ngạc trước cảnh đẹp còn hơn cả hoàng cung, một vẻ đẹp thần tiên mà hồi nhỏ chàng đã tưng mơ ước một lần được xem. Trước mặt chàng, cá nối đuôi nhau vui đùa nhảy múa, xa xa là khu vườn đầy loài hoa kì lạvà ở đó giữa khu vườn có một người ngồi mơ mộng (chính là Mị Châu). Vừa nhìn thấy nàng Trọng Thuỷ đã nhận ra, chàng vui mừng reo lên như đứa trẻ vội chạy đến gần nàng. Nghe lời gọi da diết của Trọng Thuỷ, tình yêu sét đánh lại trỗi dậy, nhưng nàng không tin sao chàng lại xuống được đây. Mỗi lúc tiếng gọi lại to hơn, da diết hơn, nàng không thể nhầm được nàng quay lại thì nhìn thấy Trọng Thuỷ đang ở ngay trước mặt mình. Hai người nhìn nhau lặng một hồi rồi khóc. Cảnh vật như dừng lại. -Ôi, nàng ơi! –Trọng Thuỷ nói- Xa nàng bao nhiêu lâu mà ta vẫn nhung nhớ, ta ăn không ngon, ngày đêm tưởng nhớ nàng, vì quá yêu nàng mà ta đã lầm tưởng bong nàng dưới đáy giếng rồi nhảy xuông tự tử. Nay ta đã được gặp lại nàng, long` ta sung sướng biết bao. -Mị Châu đáp: Chàng ơi, thiếp cũng vậy, thiếp cũng nhớ chang da khôn xiết, thiếp cũng khó ăn khó ngủ, hang ngày thiếp đều ra đây ngắm nhìn cảnh vật, nhìn những đoá hoa tươi thắm kia mà nhớ đến những bó hoa mà chàng đã tặng cho thiếp, nhìn những đoi cá tung tăng bơi lội nhảy múa mà nhớ đến những ngày chúng ta vui vẻ bên nhau. Ôi! Nhưng thật chớ tru, thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước, thiếp khó long mà có thể chung sống với kẻ thù của dân tộc mình. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp khiến thiếp đau khổ? Thiếp thật ngơ dại, ngây ngất vì tình yêu mà nghe theo chàng! Nghe những lời đó, Trọng Thuỷ bỗng nhói đau, xót xa ân hận. -Nàng ơi! Tình yêu của ta thần linh có thể chứng giám. Tình yêu của ta, mọi thần dân ta đều biết. Ta thật ân hận khi nghe theo lời vua cha nhưng nàng hãy hiểu cho ta, tha thứ cho ta, phải lừa dối nàng, long ta đau như cắt nhưng đó là mệnh lệnh cua cha ta, là áp lực của của cha và của cả thần đan ta, long ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầ, Nàng có biết ta đã chịu dày vò, bị dằn vặt như thế nào không, ta phải chịu áp lực kinh khủng không tưởng tượng nổi, trong long` ta luôn có nàng. Nếu ta có lời gì sai trái tax in chịu mọi hình phạt kinh khủng nhất:ngũ mã phanh thây hoặc hơn thế. Ta thật sự xin lỗi. Cảnh vật. Xung quanh nhu xao động, dòng nước chảy nhẹ nhàng hơn, những đoá hoa ngừng đung đưa lay động. Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghen ngào: -Thiếp tin vào tình yêu cảu chàng, tin rằng những tình cảm trước kia chàng dành cho thiếp là chân thật không giả dối. Thiếp cũng biết một đấng nam nhi phải lấy sự nghiệp, giang sơn của mình làm trọng. Nếu thiếp vẫn theo chàng thì có lẽ thiếp sẽ bị ngàn đời nguyền rủa, vạn lời phỉ nhổ, muôn đời không dung. Thiếp đã vì tình cảm mà đem đấ nước giao cho kẻ địch. Mà thiếp theo chàng thì nhỡ đâu bị chàng lừa dối lần nữa vì thiếp quá ngây thơ, yêu chàng. Ôi! Số phận người con gái như thiếp đây thật là khổ, thật bất công. Thanh minh, thuyết phục Mị Châu một hồi mà không được. Trọng Thuỷ đi đến quyết định táo bạo. -Ta thề rằng sẽ không bao giờ lừa dối nàng nữa. Nếu nàng vẫn chưa hẳn tin ta, vẫn sợ những lời đàm tiếu thì nàng hãy cùng ta đi gặp vua cha của nàng xin người tha thứ và nếu có thể ta và nàng sẽ lên gặp thượng đế xin người cho chúng ta được ở bên nhau. Mị Châu hơi do dự, sợ sệt nhưng vẫn đồng ý: -Số phận thiếp đã do trời quyết định, nay chờ vào sự an bài của ông trời vây. Nói rồi, hai người mạnh dạn tìm gặp An Dương Vương, ông đang chơi cờ cùng với Rùa Thần. Rùa Thần thấy hai người đi cùng nhau thấy làm vui, An Dương Vương tỏ ý tức giận nhưng trong long ông vẫn thương con. Thưa cha đáng kính! –hai người nói- xin cha hãy tha thứ cho tội lỗi của hai chúng con. Chúng con sẽ nhớ ơn, cảm kích người vô cùng. An Dương Vương tỏ ra lạnh lung định nói “không bao giờ” nhưng có cái gì đó trong ông ngăn lại. Ông nói: -Ta khó long tha thứ cho các ngươi nhuwngnếu ông Trời quyết định thì ta chẳng có gì để nói nữa cả. Trọng Thuỷ, Mị Châu hơi vui mừng đáp: “Cám ơn vua cha” , chào tạm biệt rồi xin Rùa Thần dẫn lên Thiên Đình. Trước mặt Thượng Đế hai người cùng đồng tâm: -Chúng con là Trọng Thuỷ và Mị Châu, chúng con biết chúng đều gây ra tội lỗi, chúng con rất ân hận và xin cam kết từ nay chúng con sẽ tu tâm tích đức bù đắp lại lỗi lầm của mình. Xin Thượng Đế tha thứ và cho chúng con được ở bên nhau. Thượng Đế suy nghĩ hồi lâu rồi dõng dạc nói, giọng của người vừa uy nghi vừa vang rền như sấm: -Tuy các ngươi đã có tội lỗi, nhưng đã biết hối cải. Ta cũng động long trước tình cảm của đoi ngươi nhưng tội lỗi thì khó mà xoá được. Vậy ta phạt hai ngươi xa nhau ba năm tu than tích đức rồi mới được chung sống với nhau. Trọng Thuỷ và Mị Châu cảm tạ ân điển rồi xuống trần gian. Ba năm sau họ gặp lại nhau và chung sống vui vẻ hạnh phúc.(Bật mí: họ sinh được hai đứa con”một trai, một gái”, con trai giống Trọng Thuỷ, con gái giống Mị Châu) Đề bài: Kể lại kỷ niệm của em với người thân, bạn bè, thầy cô... Bài làm: Như một tín hiệu không rõ ràng cụ thể, thoắt thu sang, những hàng cây ven đường rùng mình đổi áo mới: Những chiếc là vàng thấm đãm hương vị ngọt ngào se lạnh của mùa thu lác đác bay. Mỗi lần, nhìn chiếc lá lìa cành chu du cùng cơn gió heo may, tôi lại nhớ đến ông nội. Những chuổi kỷ niệm về ông như theo cái sắc vàng giòn tan của mùa thu ùa về trong tâm trí, khiến tôi không khỏi bồi hồi. Ông tôi là một người mà tôi rất mực yêu mến và kính yêu. Thủa nhỏ, tôi hường hay tưởng tượng ông như một cây đại thụ: Cái dáng ông cao lớn, bàn tay to bè, làn da ngăm đen, sần sùi thô ráp, những nếp nhăn xô lại với nhau thành những kẽ nứt trên khuôn mặt có phần hơi khắc khổ vì gió sương cuộc đời. Ông tôi đặc biệt yêu thích cây, quanh nhà có một khu vườn mênh mông, gần như gom hết đủ thứ cây cỏ trên đời này: Từ cây cảnh đến cây ăn quả. Hồi bé, tôi chỉ thích về quê nội chơi, ăn no nên quả thơm trái ngọt, hay lừa lừ lúc ông không để ý mà vặt trộm bông hóa hiếm hoi của cây hoa cảnh, làm ông tiếc ngẩn ngơ. Ông có thói quen ra vườn và nghe cây. Ông cứ đứng đó, giữa vườn cây, nhắm mắt, nghe cái âm thành xào xạc, ngửi mùi đất hăng nồng, mùi nhựa cây chan chát. Ông tôi hay bịt mắt tôi giữa vườn caay, ông dạy tôi cách lắng nghe: Tiếng chim hót, tiếng ve, tiếng dế, tiếng là cây xào xạo khua lên những bản nhạc yên bình thôn dã. Không chỉ nghe, tôi còn cảm nhận nhiều hơn nữa từ thiên nhiên: Cái mát lành của gió mơn man, cái ran rát của nắng hè trên da, mùi đất, mùi nồng nồng của những con mưa hè vội vã Ông tôi gọi cái giây phút tĩnh lặng đứng giữa vườn cây đó là “cảm nhận sự sống”. Người già thường luôn có linh cảm về những giây phút cuối cùng của đời người. Một chiều, ông dần tôi ra vườn. Ông chỉ những chiếc alf vàng bay bay, nói “Đó là ông.” Ông chỉ những chiếc lá xanh non mỡ mang vẫn con trên cây “Đó là cháu”. Tôi hỏi tại sao. “Bởi m ... khăn choàng đầu của công chúa út còn rớt lại ở trên chiếu mà đau buồn vô cùng, phò mã cho tàu đậu lại tại chỗ và suốt ngày chỉ khóc than khôn nguôi, khg chịu ăn uống gì cả, mãi mấy ngày sau, Sọ Dừa mới cho quay thuyền trở lại kinh đô Vài ngày sau, thuyền đã về đến bến và Sọ Dừa buồn bã trở vào cung cùng với hai người chị của công chúa để báo tin buồn cho nhà vua, nhà vua nghe tin cũng đau lòng vô cùng nhưng ngài tin ở lời kể lại của hai công chúa chị và khg trừng phạt ai hết, nhà vau bảo Sọ Dưa : - Cuộc hôn nhân của con đứt đoạn nửa chừng một cách đau buồn nhưng con hãy ở lại đây với ta, ta sẽ coi con như con trai của ta vậy, và nhìn con ta sẽ bớt đau buồn phần nào vì sẽ tưởng như rằng con gái ta còn sống Phò mã khóc mà nhận lời, chàng bảo : - Con xin vâng lời phụ vương Từ ngày đó, Sọ Dừa cố nén u sầu nhưng khg nổi, đêm ngay Sọ Dừa chỉ khóc than khôn nguôi, Sọ Dừa nhớ lại thủa nó còn trông coi đàn trâu và ngày ngày công chúa đều đem cơm ra đồng cho nó và nó lại càng sầu não thêm Tất cả mọi người trong cung điện đều khóc thương công chúa Chỉ có hai người chị độc ác của công chúa là khg khóc, hai nàng chỉ hơi thoáng hối hận, thôi còn thì lúc nào cũng mong ngóng được Sọ Dừa hỏi về làm vợ, nên hai nàng làm đủ trò để được Sọ Dừa để ý tới, nhưng Sọ Dừa chẳng thiết tới mà suốt ngày chỉ khóc lóc nhớ thương người vợ cũ và coi hai nàng như khg có đó III Trở lại với nàng công chúa út Khi nàng nhảy xuống biển, nàng đã may mắn bắt lại được chiếc nhẫn, đeo vào tay xong nàng cố ngoi lên mặt nước nhưng vì chiếc nhẫn là chiếc nhẫn thần nên vừa đeo vào tay xong nàng bỗng thấy mình biến đổi hẳn, nàng biến thành một người đàn bà nhỏ tí xíu và nàng chui vào trong một cái vỏ sò rỗng, quần áo nàng cũng như chiếc nhẫn thần cũng đều bé theo, nàng tự nhiên thấy mình thích hợp với đời sống ở dưới nước và sống như một con sò Nhiều ngày trôi qua và cái vỏ sò của nàng bị sóng đưa đi thật xa, nhiều trận bão làm vỏ sò của nàng trôi giạt đi khg biết đến đâu, và nàng phiêu lưu như vậy suốt một năm trường sau cùng nàng trôi giạt lên được một bãi cát Nàng chu ỉa khỏi vỏ sò, nàng có thể sống dễ dàng trên mặt đất cũng như dưới nước được, nàng nghĩ tới việc kiếm cách trở về hoàng cung, nhưng nàng khg biết hiện giờ mình đang ở nước nào, hiện giờ nàng đang đứng trên một bãi cát bao la, hoàn toàn vắng ngắt, khg có lấy một căn nhà, một túp lều nào ở chung quanh, như thế làm sao mà nàng kiếm lại được đường về hoàng cung, tuyệt vọng, nàng buồn bã chui trở vào vỏ sò, và chỉ biết ngồi khóc và thương nhớ đế Sọ Dừa Hơn một tháng đã trôi qua, có một cặp vợ chồng đi nhặt vỏ sò đi ngang qua vỏ sò nàng ở và nghe thấy tiếng khóc than từ trong đó vọng ra, ngạc nhiên vô cùng, họ liền nhặt lên và lúc đó dùng công chúa đã thôi khg khóc nữa, họ vẫn bỏ vỏ sò vào bị rồi đem về nhầ, họ bỏ cái vỏ sò đó trong căn vườn nhỏ ở gần túp lều của họ Hai vợ chồng đó rất nghèo, họ sống tại một vùng đất cằn cỗi, chẳng cầy cấy gì được, nghề sinh nhai duy nhất của họ là nhặt củi khô và vỏ sò ốc để đem bán lại nếu may mà họ gặp được người mua Vứt chỏng gọng cái vỏ sò có đựng công chúa trong vườn, định bụng lúc nào rảnh sẽ xem xét kỹ, hai vợ chồng lại tiếp tục công việc bỏ dở, người chồng lại ra đi nhặt củi và người vợ đi bán ít vỏ sò, công chúa ở nhà một mình, nàng đã quen với hình dáng nhỏ bé của mình rồi, nên khg nghĩ đến việc hóa lớn trở lại bình thường, nhưng nàng nghĩ đến tình cảnh nghèo khổ của cắp vợ chồng nàng thấy thương họ và chui ra khỏi vỏ sò mà vào trong túp lều, phép mầu cũng đã hóa phép ra được đủ gạo, nước, trà và bánh, nàng sắp sửa bữa ăn, thu dọn lại nhà cửa rồi lại chui trở vào vỏ sò Khi hai vợ chồng trở về, họ định ra xem cái vỏ sò nhưng mâm cơm ngon lành dọn sẵn trong nhà làm họ quên mất ý định đó, thoạt đầu mặc dù thèm muốn vô cùng nhưng vì sợ là do ma quỉ bày trò phá họ, cả hai vợ chồng đều khg dám đụng đũa nhưng sau cùng, người chồng quá thèm nên cầm một miếng cơm ăn đại, thấy khg có gì khác lạ xảy ra, ông tiếp tục ăn uống ngon lành, ông rủ người vợ ăn cùng, các ngày sau cũng thế, cứ mỗi lần họ đi ra ngoài làm việc, công chúa út lại vào nhà dọn cơm cho họ, hai vợ chồng thích thú vô cùng Một hôm trí tò mò của họ nổi dậy, hai vợ chồng thay vì đi làm việc như thường lệ, lén trở về núp trong vườn để rình xem kẻ nào đã có lòng tốt giúp đỡ họ như vậy, và họ thấy một nàng công chúa nhỏ tí xíu chui ra từ cái vỏ sò mà mấy hôm trước họ nhặt ở bãi biển về, nàng công chúa đó đi vào túp lều mà khg trông thấy họ Họ bước lại gần cửa và ghé tai vào nghe ngóng, họ nghe thấy trong nhà có tiếng dọn dẹp, bất chợt họ mở cửa bước vào trong nhà lúc công chúa đang rót nước vào ấm, nàng định trốn xuống gầm bàn nhưng họ đã bắt được nàng, họ vui mừng đặt nàng ngồi lên trên đầu gối của họ và bảo : - Hóa ra cô là ngươi vẫn dọn cơm cho chúng tôi ăn phải khg? Tại sao cô lại đối xử với chúng tôi tốt quá như vậy? Công chúa nghe thấy họ cũng nói tiếng Chàm như mình thì xúc động vô cùng trả lòi : - Tại ông bà đã nhặt tôi lên và đem về đây, tôi muốn trả ơn cho ông bà Hai vợ chồng liền bảo : - Chúng tôi mong được coi cô như co ngái của chúng tôi vậy, xin cô hãy ở lại đây, chừng nào cô muốn đi chúng tôi khg dám cản Họ ngồi ngắm mãi công chúa mà khg chán, thấy họ chú ý đến chiếc nhân ngọc thạc cống chúa nghĩ lại tai họa đã xảy đến cho mình và òa ra khóc Hai vợ chồng bối rối vô cùng, họ nhớ lại là đã có lần nghe thấy công chúa khóc than trong vỏ sò và vội hỏi tại sao công chúa lại khóc như vậy, công chúa đáp : - Tôi khóc vì tôi nhớ đến những ngày hạnh phúc của tôi Và nàng hỏi họ là trong xứ có ông vua nào khg và ông vua đó có con khg? Họ trả lời rằng trong xứ có một ông vua, nhà vua này góa vợ và có ba cô con gái, câu trả lời này làm tim công chúa út đập mạnh, nàng khg còn nghi ngờ gì nữa, vùng đất này chính là nằm trong lãnh thổ của cha nàng, nàng lại còn chắc chắn hơn nữa sau các câu hỏi khác, mặc dù nơi đây xa kinh đô và là một vùng nghèo khổ, ít người đi lại, tin tức tuy hiếm hoi nhưng vẫn có như thường, họ kể lại rằng con gái út của nhà vua lập gia đình với phò mã Sọ Dừa và sau đó công chúa đã chết đuối trong một tai nạn Nghe xong, công chúa vội hỏi là phò mã Sọ Dừa có lập lại gia đình với người khác khg, ông chồng đáp : - Cái đó chúng tôi khg được biết, nhưng chỉ n ghe kể lại là phò mã khóc than suốt ngày, nhưng chúng tôi cũng khg biết rõ cho lắm Bà vợ vội cắt ngang và kể : - Khg, phò đâu có lập gia đình nữa, suốt ngày phò mã chỉ quanh quẩn bên nhà vua và suốt ngày chỉ khóc lóc nhớ thương người vợ cũ mà thôi Nghe tới đây công chúa lại càng khóc lóc một cách thảm thương hơn nữa Người chồng vội hỏi : - Tại sao con lại khóc như vậy, con có chuyện gì buồn sao? Công chúa nức nở đáp : - Con nghe kể có một người chồng khóc vì nhớ vợ nên con thương cảm KHi nỗi buồn của nàng đã nguôi ngoai phần nào, nàng liền nhờ họ một công việc quan trọng, nàng nhờ họ mua cho nàng đủ vật dụng để nàng thêu một ít mũ để người chồng đem lên kinh đô bán cho nhà vua, công chúa bảo đường tuy xa nhưng số mũ do nàng thêu sẽ bán rất được giá Công chúa muốn mượn phương tiện đó để báo cho nhà vua và phò mã biết rằng mình hãy còn sống, vì khg dám tin chắc rằng Sọ Dừa còn nhớ đến nàng, nàng khg dám đích thân trở về cung điện Hai vợ chồng khg hiểu tại sao nàng lại nhất định đòi bán số mũ thêu cho nhà vua cho kỳ được, nhưng họ vẫn sốt sắng nhận lời Khi đã có đủ đồ nghề trong tay, nàng liền bắt tay ngay vào công việc, và hai vợ chồng ngắm nàng làm việc khg chán mắt, chỉ trong chốc lát trên mũ đã hiện lên các hình thêu tuyệt vời khg gì sánh được Chỉ một thời gian ngắn sau, công việc đã xong xuôi, nàng định gửi luôn người chồng chiếc nhẫn để Sọ Dừa dễ nhận ra nàng, nhưng nàng cũng khg muốn rời chiếc nhẫn thần đó, nàng cũng còn định giữ nó để giúp đỡ người vợ nữa Người chồng trực chỉ kinh đô mang theo trong người các chiếc mũ do công chúa thêu Ông ta đến kinh đô một cách yên lành, được đưa vào gặp nhà vua, ông liền dâng nhà vua xem các chiếc mũ thêu hoa, vì hồi con ở chung với nhà vua công chúa út đã từng thêu nhiều chiếc mũ giống hệt như vậy, nên thoạt nh ìn nhà vua đã xúc động vô cùng, ngài liên cho gọi Sọ Dừa và hai công chúa lớn đến xem, tất cả đều nhận ra đường chỉ thêu của công chúa út Nhà vua hỏi : - Ai đã thêu các chiếc mũ này? Người đàn ông do dự một lát, khg biết trả lời sao, mãi sau cùng ông ta mới nói : - Con gái tôi thêu đó Nhà vua hỏi lại : - Con gái nhà ngươi à? Con gái ruột của nhà ngươi ư? Bác nông phu vội trả lời : - Tâu bệ hạ, nàng khg phải là con gái ruột của thảo dân nhưng thảo dân coi nàng như con ruột Và bác ta liền kể lại từ hồi bác nhặt được một cái vỏ sò có tiếng khóc than cho đến bây giờ, sau cùng bác ta bảo : - Cô gái đó sống ở trong vỏ sò, cô giúp thảo dân rất nhiều và thảo dân thương mến nàng vô cùng Nhà vua liền tra lệnh cho bác nông phu quay trở về nhà và đưa nàng lên ngay đây cho nhà vua gặp mặt, Sọ Dừa suốt từ đầu câu chuyện khg nói một lời nào, bây giờ Sọ Dừa mới giữ bác nông phu lại để hỏi kỹ hơn, Sọ Dừa để ý hỏi nhất là về cách phục sức cùng trang sức của người con gái nuôi bác nông phu Bác ta đáp : - Cô gái đó xinh lắm, cô mặc một bộ quần áo của các nàng công chúa và ở tay có đeo một viên ngọc mau xanh đẹp lắm, cả đời tôi chưa bao giờ được thấy một viên ngọc đẹp như vậy Sọ Dừa nghe v ậy liền chắc chắn rằng người con gái đó chính là vợ mình đã may mắn thoát chết, vì Sọ Dừa biết rõ phép mầu của chiếc nhẫn nên khi nghe nói công chúa bé tí xiu Sọ Dừa khg lấy gì làm ngạc nhiên, nó liền nói cho nhà vua biết và vội cùng bác nông phu ngôi xe do một con bò tót kéo lên đường ngay Khi đến gần túp lều của bác nông phu, Sọ Dừa giật mình lo sợ, nó nghĩ thầm : - " Lỡ như chiếc nhẫn lọt vào tay kẻ khác thì sao?" Nhưng nó cũng nhớ lại các chiếc mũ thêu và cũng an lòng phần nào, nhưng khi xuống xe Sọ Dừa vẫn thấy hồi hộp vô cùng Đứng trên cửa sổ công chúa đã nhận ra Sọ Dừa từ xa, nàng vội thụt vào trong nhà để Sọ Dừa khỏi thấy nàng trong tình trạng tí hon, nàng xúc động vô cùng nên run lên lẩy bẩy Vợ bác nông phu ra đón chồng tận ngoài cửa, hài lòng vô cùng vì chồng mình về sớm hơn dự định và bà ngạc nhiên khi thấy chồng mình về cùng với một người khách lạ, quên cả phép lịch sự, Sọ Dừa xồng xộc bước vào trong lều mà chẳng giải thích gì cho vợ chồng bác nông phu biết cả, công chúa đã hóa phép trở lại hình dáng cũ, thấy chồng mình bước vào, công chúa xúc động suýt ngất đi phải vịn vào tường mới đứng vững, Sọ Dừa vội chạy lại và ôm nàng vào lòng, hại vợ chồng chỉ còn biết nghẹn ngào khóc vì mừng mà khg nói lên được một lời Rồi họ lên đường trở về kinh đô và dắt theo hai vợ chồng bác nông phu, dọc đường Sọ Dừa được biết sự thật Nhà vua vui mừng được gặp lại con gái sau khi nàng trải qua biết bao gian hiểm TẤt cả mọi người đều khóc lòc vì mừng ngoại trừ hai công chúa độc ác đang run rẩy chờ đợi sự trừng phạt, họ chỉ bị phạt rất là nhẹ vì công chúa út xin tha tội cho họ, nhà vua bắt họ phải ra sống ở túp lều cũ của vợ chồng người nông phu và hai vợ chồng bác nông phu được nhà vua ban thưởng nhiều ruộng đất ở gần kinh đô và nhiều vàng bạc
Tài liệu đính kèm: