Báo tường 20 - 11 cho Giáo viên chủ nhiệm

Báo tường 20 - 11 cho Giáo viên chủ nhiệm

X• luËn 20 -11

Tiết trời trở lạnh sang đông. Ngày 20-11 lại đến. Những kỷ niệm về công ơn Thầy Cô giáo bỗng trổi dậy trong tiềm thức khiến mỗi chúng ta lại nao nao xúc động. Nhanh thật! Mới đó mà gần mười năm đã trôi qua kể từ ngày đầu tiên em cắp sách đi học. Gần mười năm em đến trường được Thầy Cô giảng dạy, mười năm mà tình nghĩa của Thầy Cô ngọt ngào quyện theo mỗi bước tiến của em. Và bây giờ đây chúng em đang ở ngôi trường Việt Đức thân yêu, học lớp 8 TN 1 với thầy cô mới nhưng 2 tháng qua cũng đã là quá đủ để chúng em cảm nhận được tình yêu thương mà các thầy các cô đã dành cho chúng em. Và chúng em cảm thấy chúng em đã lớp 8 rồi mà vẫn như là học sinh lớp 1, mới bẽn lẽn bước vào lớp.

 

doc 28 trang Người đăng minh_thuy Lượt xem 2719Lượt tải 0 Download
Bạn đang xem 20 trang mẫu của tài liệu "Báo tường 20 - 11 cho Giáo viên chủ nhiệm", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
X· luËn 20 -11
Tiết trời trở lạnh sang đông. Ngày 20-11 lại đến. Những kỷ niệm về công ơn Thầy Cô giáo bỗng trổi dậy trong tiềm thức khiến mỗi chúng ta lại nao nao xúc động. Nhanh thật! Mới đó mà gần mười năm đã trôi qua kể từ ngày đầu tiên em cắp sách đi học. Gần mười năm em đến trường được Thầy Cô giảng dạy, mười năm mà tình nghĩa của Thầy Cô ngọt ngào quyện theo mỗi bước tiến của em. Và bây giờ đây chúng em đang ở ngôi trường Việt Đức thân yêu, học lớp 8 TN 1 với thầy cô mới nhưng 2 tháng qua cũng đã là quá đủ để chúng em cảm nhận được tình yêu thương mà các thầy các cô đã dành cho chúng em. Và chúng em cảm thấy chúng em đã lớp 8 rồi mà vẫn như là học sinh lớp 1, mới bẽn lẽn bước vào lớp.
Điều mà em đón nhận được ở tất cả các vị Thầy Cô ấy là tình thương bao la vô bờ bến. Đã bao lần em bắt gặp ở Thầy Cô nét phiền muộn ưu tư khi chúng em chưa ngoan. Và cũng bao lần em nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ làm Thầy Cô trẻ hẳn lại mỗi lúc chúng em cố gắng trong học tập. Cao cả thay những kỹ sư tâm hồn!
Thầy Cô đã vì chúng em mà có quản ngại chi. Vậy mà đôi lúc chúng em nào có hiểu ra điều đó làm cho Thầy Cô phiền lòng. Chúng em đã từng không chuẩn bị bài khi đến lớp, và viện lý là bài khó học. Nhưng tại sao chúng em không hiểu rằng để giảng dạy cho dễ hiểu, Thầy Cô đã tốn bao công sức chuẩn bị giáo án hằng đêm.
Tại sao chúng em không biết rằng có những đêm mất điện, trong lúc chúng em ngủ say thì Thầy Cô còn thức bên ngọn đèn chấm bài, sửa từng câu, từng chữ... Còn biết bao câu hỏi tại sao, chúng em thật nông nổi và đáng trách. Nhưng Thầy Cô bao giờ cũng sẵn sàng tha thứ bằng tình thương yêu học trò nồng thắm. Ôi Thầy Cô của chúng em!
Rồi khi em được công nhận là học sinh giỏi, cha mẹ, bạn bè và người xung quanh đều khen ngợi. Nhưng em hiểu rằng, đằng sau thành tích đó là những giọt mồ hôi và hơi ấm tình thương của Cô. Em như một bông hoa, còn Cô là lòng đất. Hoa phải nhờ đất nuôi sống, nhờ đất lớn lên và xinh đẹp tô điểm cho đời. Thế nhưng người ta chỉ khen hoa đẹp, mấy ai nhớ đến nguồn gốc đã nuôi sống bông hoa.
Song, đất không bao giờ phiền lòng về điều đó, vẫn tháng tháng ngày ngày nuôi sống vẻ đẹp cho đời. Cô cũng vậy, như dòng nước chảy xuôi, dạy dỗ chúng em mà không hề toan tính. Cho nên chúng em - những bông hoa phải biết cội nguồn cho mình sức sống, mà tỏ lòng biết ơn đối với Thầy Cô. Dù biết là nhớ ơn thế nào cho đủ, nhưng cũng phải tỏ chút gì để thể hiện tinh thần uống nước nhớ nguồn. Lòng biết ơn đôi khi chỉ là việc đến thăm viếng Thầy Cô mỗi dịp Tết, lễ... nhưng nó sẽ động viên Thầy Cô rất nhiều trong việc giảng dạy.
...Một mùa Xuân mới lại sắp về. Chúng em thêm một tuổi, và tóc Thầy Cô cũng thêm nhiều sợi bạc. Tóc Thầy Cô đã bạc đi cho mùa Xuân quê hương mãi mãi tươi xanh. Thầy Cô, đó là tấm gương sáng tuyệt vời, là ngọn đuốc thiêng liêng soi đường cho chúng em bước tới. Rồi mai kia khi chúng em đã rời xa quê hương. Em đã vào đại học, tiếp tục con đường học vấn của mình. Bước đường tương lai rộng mở trước mắt em. Con đường ấy chính Thầy Cô là người khai mở. Vì thế, cho dù đã trưởng thành đến mấy, dù giữ vị trí nào trong xã hội, thì những hình bóng kính yêu của Thầy Cô mãi mãi ở bên em như nhắc nhở, động viên em trong suốt cuộc đời. Hôm nay đây, với sự họp mặt đầy đủ của các thành viên trong lớp 8 TN 1, chung em xin được kinh tặng cô những bông hoa tươi thắm nhất, không chỉ là tấm lòng mà chúng em giành cho cô mà còn là một lời hứa chân thực nhất chúng em muốn nói với cô: Chúng em sẽ cố gắng chăm ngoan hơn để không phụ lòng cô đã mong mỏi ở chúng em.Ngoài mẹ cha , thầy cô là tất cả ,
Đã cho em đôi cánh bước vào đời
Trong lòng em mãi luôn thầm nhủ :
"Nhớ ơn thầy cô đến trọn đời!"
Cảm nghĩ về ngày nhà giáo việt nam 20-11
Nhắc đến ngày nhà giáo việt nam là nhắc đến một ngày trọng đại, ý nghĩa nhất trong những ngày ý nghĩa. Là ngày để toàn nhân loại hướng về các thầy cô-những người lái đò âm thâm, lặng lẽ, những người ươm mầm xanh cho đất nước.
Đôn-ki-xtôi đã có câu nói nổi tiếng là “Dưới ánh hào quang của ánh sáng mặt trời, không có nghề nào cao quý bằng nghề dạy học”. Quả thật vậy, nghề dạy học là một nghề vô cùng cao quý, đào tạo nên nguồn nhân lực quyết định tới sự phát triển của đất nước. Vì vậy, khi ngày 20-11 đến, từ cụ già mái tóc bạc phơ đến những em thơ cắp sách đến trường, từ miền xuôi đến miền ngược, từ hải đảo xa xôi đến miền núi đều đến chúc mừng, thăm hỏi và tỏ lòng biết ơn vô hạn tời các thầy cô giáo của mình.
Là những học sinh đang ngồi học dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, là những chủ nhân tương lai của đất nước, tập thể lớp 8C chúng em đã, đang và sẽ phấn đấu ra sức rèn luyện tài đức để trở thành những người công dân có ích cho xã hội, để không phụ lòng mong mỏi của các thầy cô, để 8C là một khóm hoa đẹp trong mái trường ..............là một khóm hoa đẹp. Điều đó được thể hiện qua từng giờ học, sự tiến bộ qua các tuần học của lớp, phấn đấu thi đua giành những bông hoa điểm 8 tươi thắm nhất dâng tặng thầy cô nhân ngày 20-11.Và hơn nữa, chúng em đang ấp ủ trong mình những ước mơ, hoài bão, đó cũng là một động lực giúp chúng em vươn lên.Với cá nhân em, em luôn có một ước mơ cháy bỏng là trở thành cô giáo để đem ánh sáng văn hoá về thắp lên những tâm hồn bé nhỏ của các em thơ tại bản làng em, tiếp bước các thầy cô dìu dắt những em nhỏ trở thành ngưòi có ích cho xã hội. 
....
THẦY 
Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay 
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng 
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn 
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi 
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ... 
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại 
Mái chèo đó là những viên phấn trắng 
Và thầy là người đưa đò cần mẫn 
Cho chúng con định hướng tương lai 
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi 
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa 
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ... 
LỜI CỦA THẦY 
Rồi các em một ngày sẽ lớn 
Sẽ bay xa đến tận cùng trời 
Có bao giờ nhớ lại các em ơi 
Mái trường xưa một thời em đã sống 
Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng 
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao 
Thủa học về cái nắng xôn xao 
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới 
Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới 
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa 
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha 
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ 
Một lời khuyên biết thế nào cho đủ 
Các em mang theo mỗi bước hành trình 
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên: 
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá... 
Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã 
Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên 
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền 
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ 
Khi thầy về nghỉ hưu 
Cây phượng già treo mùa hạ trên cao 
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp: 
"Các con ráng năm nay hè cuối cấp" 
Chút nghẹn ngào bụi phấn vỡ lao xao. 
Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào 
Con nao nức bước vào trường trung học 
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc 
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao. 
Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau? 
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi? 
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi 
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau? 
Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao 
Vai áo bạc như màu trang vở cũ 
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ 
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi! 
Không đề 
Cầm bút lên định viết một bài thơ 
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo 
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo 
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người. 
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ 
Đâu là cha, là mẹ, là thầy 
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt 
Biết bao giờ con lớn được, 
Thầy ơi ! 
Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen” 
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng” 
Những con chữ đều đều xếp thẳng 
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người . 
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu 
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh 
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh 
Con đường trôi về phía chẳng là nhà 
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a 
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực 
Có những điều vô cùng giản dị 
Sao mãi giờ con mới nhận ra. 
Thơ tặng Thầy Cô 20-11
Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ
Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài
Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!
Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.
Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em ...
NGƯỜI LÁI ĐÒ
Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ... 
Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...
Nghe thầy đọc thơ
Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhà
Mái chèo nghiêng mặt sông xa
Bâng khuâng nghe vọng tiếng bà năm xưa
Nghe trăng thở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời... 
Đêm nay thầy ở đâu rồi
Nhớ thầy, em lại lặng ngồi em nghe ...
Bàn Tay Của Cô
Có một miền đất rất xa
Nơi bàn tay cô để lại
Bàn tay ngọt ngào hoa trái
Thành phố trên trang sách em
Cô ngồi soạn bài đêm đêm
Lung linh ánh đèn tỏa sáng
Mỗi ngày đứng trên bục giảng
Dắt em từng bước vào đời
Xôn xao âm thanh đất trời
Trên bàn tay cô đã dắt
Bàn tay lặng thầm dìu dắt
Cho em cả một bầu trời.
Dấu Xưa
Con trở về giở lại hành trang kỷ niệm
Thấy lòng mình hổ thẹn biết bao
Đã mấy lần mùa lá gọi lao xao
Con mãi bước vẫn chưa lần tìm lại
Những "dấu xưa" một thời thơ dại
Những hồn nhiên như lá giao mùa...
Con - ba mươi và cuộc sống tranh đua
Thèm níu được thời gian con mười bảy...
Thầy còn nhớ bao bài thơ đã viết
Cho mỗi lần một thế hệ đi qua
Bao tâm huyết một đời chẳng phôi pha
Bao bụi phấn đã nhuốm màu mái tóc
Ba năm ấy chỉ đong bằng một khắc
Xoè bàn tay khẽ chạm - kỷ niệm rơi...
Cô ơi!
Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã...
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào
Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về...
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô?!
Lời Ru Của Thầy
Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trờ ... ếm "một, hai" cất vào ký ức
Không tìm thấy cô qua từng dòng mực
Nhắm mắt đếm thầm cô về lại ... trên tay ...
TƯƠNG LAI
Ngoài khung cửa trầm tư cây bàng lá đỏ
Dưới sân trường hoa điệp nở vàng ươm
Hương của đất và hương của trời cùng hòa quyện
Giữa trời kia vang tiếng hót trong ngần
Con chim non đã biết tự mình bay
chập chững...
Cành cây nâng đỡ những bước chuyền
Nhìn lại sau mình và nhìn lên phía trước
Đường chân trời rộng mở
những cánh cửa trí thức còn đóng chặt
Ai là người tiến lên ?
và ai là người lùi lại ?
Vẫn nhớ lời cô dặn:
"Nên làm gì để giúp ích tương lai"
THẦY
Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ...
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ...
CÔ GIÁO NGÀY XƯA
Nhắm mắt lại mình sẽ thành người lớn
Em theo cô đi học trường làng!
Mây trắng trôi trên trời làm điểm tốt
Cô giận em rồi mấy bữa không sang...
Có một kẻ luôn nhớ về quá khứ
Tuổi thơ trôi như mây trắng trên đầu
Cô giáo nhỏ của một thời xưa cũ
Lâu lắm rồi tưởng đã bặt tin nhau
Về vườn xưa thổi lên cơn gió
lá rơi ...
ghi dấu một nụ cười
Nhắm mắt ngỡ mình lạc vào cổ tích
Sổ điểm hôm nay sao bỗng thiếu tên tôi ?
NGƯỜI LÁI ĐÒ TRÊN DÒNG ĐỜI
Một dòng đời - một dòng sông
Mấy ai là kẻ đứng trông bến bờ
Muốn qua sông phải có đò
Đường đời muôn bước phải nhờ người đưa ...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò trí thức thầy đưa bao người
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu con gửi lại người cha thương
Con đò mộc - mái đầu sương
Theo con đi khắp muôn phương mai này
Khúc sông ấy vẫn ngày ngày
Thầy đưa những chuyến đò đầy qua sông ...
HOA CÚC VÀNG TẶNG CÔ
Cô giáo công đoàn dạy lớp năm
Mười năm tận tụy bạc chúng lòng
Trường lớp bùi ngùi thương chiếc bóng
Phượng mấy mùa vẫn một sắc bông
Mười năm dằng dặc ngâu rồi bấc
Thổi gầy thêm nét phấn tài hoa
Con đường đất cơn mưa bữa nọ
Để lại dấu chân người đi xa
Học trò cũ ra trường nhớ lớp
Hai ba năm có bận quay về
Chỉ có thuyền đi là đi mất
Cả tiếng gọi đò lộng bến quê
Mười năm lãng đãng trong màu khói
Một chút thu vàng ở cuối sân
Cũng có lúc tung tăng chân sáo
Và đôi khi đông lạnh thành băng
Cô giáo quê bám trường đứng lớp
Mười năm giáo án nở hoa đèn
Cuối khóa em nào thi cũng đỗ
Duyên cô khóa bảng chẳng đề tên
CÔ GIÁO NHỎ
Cô giáo của em
Tóc dài óng ả
Vóc người phong nhã
Hiền như mẹ hiền
Cô giáo của em
Sáng nay đến trường
Ngọn cỏ ngậm sương
Mặt trời trở giấc...
Cô giáo của em
Bước vào cửa lớp
Gió lùa hoa mướp
Vờn chú ong non
Cô giáo của em
Cất cao giọng hát
Mây thành gió mát
Lồng lộng hồn em
Cô giáo của em
Lung linh cánh mỏng
Như bà tiên mộng
Dỗ giấc em ngoan...
NHỚ NHỮNG DÒNG SÔNG
Các em xa cuối chân trời
Thầy còn đây giữa dòng đời buồn tênh
Những dòng trong chảy trăm miền
Có vương một chút muộn phiền vì nhau
Thầy về sóng vỗ lao xao
Ba năm ngỡ mới hôm nào còn đây ?
Những trang lưu bút chuyền tay
Gởi cho ai, chút tình ai ... ngọt ngào
Đưa em qua mấy nhịp cầu
Náng mưa kia có dãi dầu đời em ?
Trường xưa, lớp cũ thân quen
Nhói lòng nghe một tiếng chim cuối trời
Các em yêu - đã xa rồi
Hồi chuông như cũng ngậm ngùi vào trưa ....
TẢN MẠN VỀ NGHỀ
1. Người đi - lòng chẳng xa lòng
Học trò, đồng nghiệp thủy chung một đời
2. Hai mươi năm một giấc mơ
Cần thơ ngày đó... bây giờ là đây
Hai mươi năm được làm thầy
Bao vinh quang, bao đắng cay cuộc đời
Bạn bè còn lại mấy người
Học trò mấy lớp ra đời thành nhân
Hai mươi năm kiếp phong trần
Với các em sức thanh xuân vẫn còn
Hai mươi năm tấm lòng son
Như hoa sen đậm sắc hồng ban mai
Con thuyền tách bến ra khơi
Cánh buồm căng gió nửa đời lại đi
Dù cho bão tố bất kỳ
Tim hồng, phấn trắng ngại gì gió to
Cám ơn em, tuổi học trò
Cho thầy thêm sức trồng hoa dâng đời
Ngày hai mươi - tuổi hai mươi
Nửa đời dạy học... đam mê vẫn còn.
3. Dâng cô bông hồng trắng
Hồng đỏ kính dâng thầy
Bao bông hồng còn lại
Đưa em vào tương lai
4. Em ngồi đó, một khung trời để nhớ
Mắt biết xôn xao, tinh nghịch má hồng
Tà áo ngây thơ, nụ cười rạng rỡ
Một - sáng - khai - trường, giờ đã xa xăm
CŨNG CÓ LÚC
Cũng có lúc thấy lòng trống vắng
Như chiều không chút nắng cuối ngày
Từng không một thoáng mây bay
Gió đan sợi lạnh se tay qua lòng
Ấy là lúc chiều không tiết dạy
Cõi xa xăm đâu lại quay về
Thầy cô ... trường lớp... a ê!
Tuổi thư sinh cũng mãi mê một đời
Ấy là lúc triều khơi tưởng vọng
Thầy cô xưa ... tuổi mộng qua rồi
Sân trường chút bóng hình thôi
Mà sao dâng kín hồn tôi nỗi niềm 
Hình như có chút gì xúc động
Ở trong ta, mà cũng... trong em
Thửơ xưa chung mái, chung rèm
Tung tăng chân sáo, êm đềm ngày xa
Tôi bước xuống ngôi nhà truyền thống
Cõi người xưa ... tìm bóng người xưa
Thầy ơi! một kiếp đò đưa
Giờ là sương khói nhẹ thư chút tình
Bốn thế hệ đậm tình nhà giáo
Ngày hai mươi kính báo với thầy
Chân trần chút bụi trần ai
Lòng trần nhẹ tưởng như Thần với Tiên
Cũng có lúc tưởng về cõi ấy
Cõi đời thường thiếu mấy đồng lương
Con năm đứa, vợ vẫn thương
Mà sao muốn trút vấn vương đời mình
Ấy là lúc bực tình con trẻ
Trăm đồng lương ậm ẹ quấy rầy
Các con còn xéo quanh đây
Bố ông cũng thác... là thầy với cha?
Ấy là lúc học trò bát nháo
Sợ Sida còn háo "chôm chôm"
Học hành quậy quạng "lôm côm"
Còn đâu khuya sáng, sớm hôm sách đèn
Còn đôi đứa đáng khen trước lớp
Miệt mài chăm soi lớp đàn sau
Giáo viên chủ nhiệm ước ao
Ngày mai đất nước tiến mau kịp đời
Cũng có lúc thấy đời thanh thản
Thầy thong dong ngày tháng đời người
Sáng lên má đỏ hồng tươi
Tưởi thơ lồng bóng tuổi người trăm năm
Ấy là lúc tháng năm sắp tắt
Cõi đời người hiu hắt thời gian
Bóng thầy tràn ngập không gian
Bóng con lộng gió ngang tràn hư vô
Ấy là lúc lòng sao sống động
Dưới chân thầy phòng Truyền Thống lặng câm
Mình con tưởng vọng nghìn năm
Ôi! Trăm năm tưởng nghìn năm... thật là
HÁT LAN MAN...
Lại nghĩ về người - lại nghĩ về nghề
Một đời vui ít buồn lê thê!
Con chim già hót còn vui được
Người già rồi - hát chẳng ai mê
Hôm qua lên lớp nghe đầu váng
Chân mỏi - lưng đau - kính nhập nhòe
Biết chẳng ai mê mà vẫn hát
Hát hoài - hát mãi - một mình nghe
Hát Lục Vân Tiên - nhớ Cụ Đồ
Sức tàn gậy gãy vẫn xông vô
Cây hương nghĩa sĩ còn ai thắp
Chút nghĩa vì nhau bọt sóng xô
Nhớ Nguyễn Du - hát khúc Đoạn Trường
Tài hoa bạc mệnh - Kiều bi thương
Vung gươm quyết diệt phường vô lại
Từ Hải còn đâu - giọt lệ vương
Hát khúc Bình Ngô - cơ đồ văn hiến
"Thực và trong" - tim vẫn sáng đôi bờ
"Bỉ rồi Thái" - càn khôn dĩ định
Giang sơn vạn cổ - thực hay mơ
Ôi Xuân tóc đỏ sao nhiều thế
Đoán giữa trần ai đoán chẳng già
Thương bạn - thương trò - thương lắm nỗi
Một đời chị Dậu xót anh Pha
Muốn sống vô tâm cho bớt khổ
Vô tâm lại thẹn cỏ cây buồn
Thương mình - thương bạn - thương duyên nghiệp
Phổi rát - đêm về - nước mắt tuôn
Nước mắt tuôn - vẫn sống trọn cho nghề
Sống vì đời - vì người say mê
Hát lan man... giữa môi đời cay ngọt
Khổ thế mà sao mê vẫn mê !
CÓ THỂ MAI NÀY...
Có thể mai này thầy không đến lớp
Các em đừng buồn - chẳng có gì đâu!
Nghề cao quý - người thừa - đời chẳng quý
"Chưa phải thân sâu - vẫn khiến bát canh sầu" !
Có thể mai này thầy không đến lớp
Xa các em - ai xé ruột gan thầy !
Đã trót nữa đời - phấn vương trắng tóc
Buộc phải bỏ nghề ... nghĩ đắng, nghĩ cay !
Có thể mai này ... thầy không đến lớp
Đừng lo cho thầy - hỡi những em ngoan
Thầy vẫn sống như tháng năm đã sống
Vẫn có nước trong - vẫn rau cháo đàng hoàng !
Nghề dạy học từng quen thanh đạm
Chuyện áo cơm không bận lắm cho đời
Thương cái chữ - làm sao nhai nuốt hết
Nuốt chữ ... nghẹn lời ... cực lắm người ơi!
Vẫn còn đó một trái tim nóng bỏng
Một "trái tim không chữ" khỏe ru đời
Vẫn còn đó - trong thời gian rất đẹp
Khi trong mơ ...văng vẳng tiếng "thầy ơi"
TỰ THÚ VỚI THẦY
Em lạ lẫm bước chân vào Đại học 
Mặc áo sinh viên ngơ ngác giảng đường
Mắt kiếm tìm giữa bè bạn bốn phương
Bóng dáng thân thương bạn mình ngày ấy
Tìm đâu được, một mình, thôi thì vậy
Em tự tin kiêu hãnh, buổi ban đầu
Đã một thời bài luận được khen "sâu"
Phương trình toán em cho là đơn giản
Kiến thức con người, đâu là giới hạn ?
Em không tìm ra định luật bù trừ
Nên nghĩ mình sức học hẳn còn dư
Đâu biết được, ấy là thầy độ lượng !
Năm đầu tiên em ngỡ mình lạc hướng
Bài luận văn chỉ đủ điểm là cùng
Cảm ơn thầy, cuộc sống vẫn bao dung
Em chưa vấp nhưng hiểu mình nông cạn...
Ơn Thầy
Viên phấn nào trên tay
Thầy dạy em học chữ
Bụi phấn nào bay bay
Vương tóc thầy trắng xóa
Bao mùa thu đi qua
Thầy xưa nay đã già
Khai trí em thêm sáng
Cho cây đời nở hoa
Từng lời giảng yêu thương
Bao lớp trẻ xa trường
Gói hành trang thêm nặng
Nghĩa tình thầy vấn vương
Mai lớn khôn nên người
Khi nào em quên được?
Công ơn người đi trước
Dìu dắt chúng em theo.
Thầy Ơi!...
Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hôm nay ?
Con không muốn ca mãi điệp khúc "Nhân ngày 20 tháng 11, chúng con xin kính chúc..." rồi tặng hoa, tặng quà, rồi reo hò bôm bốp vỗ tay . Thầy dạy chúng con đừng là cái máy .
Thầy dạy chúng con đừng ỷ lại . Hãy sống sao nên người! Hãy trung thực, hãy là mình trước đã! Các em ơi, làm người thật không dễ! Lũ chúng con lắng nghe đứa khẽ cười, đứa thở dài, đứa buồn lặng lẽ.
Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hôm nay ?
Lũ chúng con mấy đứa nghe lời thầy ? Đứa nào lo chơi hơn lo học. Đứa nào đớn hèn, chạy chọt? Đứa nào đua đòi đánh mất chính mình? Đứa nào thấy trời vẫn xanh?
Trời vẫn xanh mà đời nhiều sắc. Người ba buổi vật lộn kiếm từng đồng. Kẻ không ngủ hăm bốn trên hăm bốn giờ học hành tập luyện. Kẻ ngày đêm rong chơi quên phát triển cộng đồng...
Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hôm nay ?
Trên tay con vẫn là hoa là quà tặng. Con bước đến trước thầy đứng lặng. Chúng bạn giục: "Nói đi, nói gì đi". Con cúi mặt ấp úng: "Xin thầy tha lỗi cho chúng con!". Thầy cười hiền run run đặt tay lên vai con mắt đỏ. Không một tiếng reo cười . Không một tiếng vỗ tay . Không như những năm trước, chúng con lặng lẽ cúi đầu .
CÔ GIÁO NGÀY XƯA
Nhắm mắt lại mình sẽ thành người lớn
Em theo cô đi học trường làng!
Mây trắng trôi trên trời làm điểm tốt
Cô giận em rồi mấy bữa không sang... 
Có một kẻ luôn nhớ về quá khứ
Tuổi thơ trôi như mây trắng trên đầu
Cô giáo nhỏ của một thời xưa cũ
Lâu lắm rồi tưởng đã bặt tin nhau 
Về vườn xưa thổi lên cơn gió
lá rơi ...
ghi dấu một nụ cười
Nhắm mắt ngỡ mình lạc vào cổ tích
Sổ điểm hôm nay sao bỗng thiếu tên tôi ? 
BÀN TAY CỦA CÔ 
Có một miền đất rất xa 
Nơi bàn tay cô để lại 
Bàn tay ngọt ngào hoa trái 
Thành phố trên trang sách em 
Cô ngồi soạn bài đêm đêm 
Lung linh ánh đèn tỏa sáng 
Mỗi ngày đứng trên bục giảng 
Dắt em từng bước vào đời 
Xôn xao âm thanh đất trời 
Trên bàn tay cô đã dắt 
Bàn tay lặng thầm dìu dắt 
Cho em cả một bầu trời . 
 Nguồn: www.yeuhoabinh.com

Tài liệu đính kèm:

  • docBao tuong 20 - 11 cho GVCN.doc